Nằm nhà hơn một tháng và cũng gần 3 tháng mới tái xuất giang hồ. Có đi chợ mới thấy cái khổ của người nội trợ trong thời buổi giá rau tăng theo giá vàng như hiện nay. Cái "bữa hổm" mới mua gà có 70K/kg mà hôm nay 85K, cái "bữa hổm" cá lóc đồng có 65K giờ đã 80K...
Cũng khổ, một bữa cơm muốn ngon thì dĩ nhiên là phải lựa chọn đồ ngon. Rồi món ăn cần phải đầy đủ theo thực đơn, đủ gia vị. Giờ đi chợ cũng phải vận dụng đầu óc của master tính toán coi nên mua cái gì vừa phải an toàn vệ sinh thực phẩm, vừa ngon, bổ mà hợp túi tiền, và phù hợp sở thích của mọi người trong nhà. Thiệt là phức tạp. Bởi vậy, lý thuyết bao giờ cũng khác xa với thực tế. Vì nhiều khi idea thì nhiều vô kể nhưng nếu ngày nào cũng như vậy thì lại lở dở cho những kế hoạch khác.
Một tuần tranh thủ rủ rê chồng một lần đi chợ quê. Chợ quê cũng có nhiều món lạ và rẻ. Nói là chợ quê chứ thật ra là hơi xa trung tâm thành phố một chút. Có điều phải đi từ sớm tinh mơ và chịu khó lựa. Những món đồ chợ quê thường không được bóng bẩy như mua ở siêu thị. Có đôi khi phải lựa thật lâu vì theo người bán quảng cáo thì "trái này không có xịt thuốc sâu nên mới đèo và sâu như vậy". Đi chợ quê cũng không cần trả giá kỳ kèo vì thực tế có kỳ kèo cũng chẳng giảm được bao nhiêu. Thích nhất là chọn được những món lạ và rẻ hơn ở các chợ gần nhà nhưng thiệt là cũng hơi tốn công và tốn xăng một tí. Đi chợ quê còn là dịp để cho chồng nghe vợ ca thán bài ca của giá cả mà về chăm bón thêm bụi hành, cây ớt, gốc gừng sau nhà, và dịp chính để hai vợ chồng tung ta tung tăng sau 1 tuần làm việc mệt nhọc.
Ở nhà mẹ dạo này cũng chuyển sang mua than về cho những món hầm và nướng thay cho bếp gas và điện. Cái lò nướng bị dẹp vào một góc kho với lí do tiền điện quay một con gà gần bằng nửa con gà. Giờ thú ăn tiệm cũng gia giảm trước hết vì kinh tế. Sáng tranh thủ dậy sớm nấu đồ ăn sáng tại nhà. Dĩ nhiên cũng có khi không ngon bằng ngoài quán nhưng đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm. Món ăn cũng ưu tiên luộc hấp chứ không có cầu kỳ như trước nữa.
Lạm phát đã ảnh hưởng đến bữa cơm của một số nhà, và phần nào đó có nhà của mình. 1 tuần đi chợ có một lần mới hiểu được nỗi cực nhọc của mẹ. Tự nhiên sẽ không thấy thèm cái này, cái kia như trước nữa...Nhưng bão giá thì bão giá, chuyển các món gà vịt sang các món đồng quê như ếch, cá, tép... Nếu trước mua loại tép lớn giờ chuyển sang tép nhỏ hơn, trước hay mua chả cá thác lác giờ mua chả cá mè vinh,... Bà thịt heo, thịt bò lên giá thì cho bả ngồi ngáp ruồi, ngáp ngắn ngáp dài... Chiêu này ông bà ta hồi xưa đoán trước có nói là "liệu cơm gắp mắm"...Ráng nín thở chờ "lên lương".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét