Thời gian đúng là không chờ đợi ai. Quay qua quay lai đã là hết năm. Và chỉ vài tháng trở lại đây mà thấy mình già hơn cả mấy tuổi. Người ta nói đúng "Phụ nữ tôn thờ sự bình yên". Khi có dấu hiệu bất ổn là phụ nữ sẽ lo lắng và thở dài.
Là phản xạ vô thức nhưng rõ ràng khi thở dài nỗi buồn hình như nặng nề và sâu hơn. Nhiều khi hãy nghĩ đơn giản hơn cho cuộc sống nhẹ nhàng mà sao không được. Tự hỏi mình vì ấp ủ quá nhiều ước mơ hay lúc nào cũng cầu toàn cho tất cả sự việc. Lại nghĩ nếu được quyền biết trước được tương lai liệu mình có dám nhìn thẳng vào hay không. Hoặc nếu cuộc sống theo một lập trình đã cài đặt sẵn liệu có vui hơn hay không, hay sẽ bão hòa về cảm xúc nếu không có những bất ngờ.
Với bản thân dù đã chuẩn bị tinh thần để không tuyệt vọng nhưng vẫn không tránh khỏi thất vọng. Dẫu biết rằng tất cả chỉ là tương đối không thể thay đổi sao vẫn tự giày vò mình. Vẫn phải sống, vẫn phải ráng đọc "Quẳng gánh lo đi mà vui sống" để coi "Tất cả chỉ là chuyện nhỏ". Nhưng thỉnh thoảng vẫn nghĩ lan man và lại thở dài.
Biết làm sao được khi mình cũng là phụ nữ. Kỷ niệm ngày phát hiện có cọng tóc bạc đầu tiên...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét