Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Canh bông điên điển nấu cá linh non

Ăn bông mà điên điển
Nghiêng mình nhớ đất quê
Chồng xa em khó mà về....


Khi nhìn thấy nước ngập một đoạn đường Hòa Bình, góc phố Ngô Gia Tự vào khoảng cuối tháng bảy âm lịch là biết mùa nước nổi về và cũng là lúc ngoài chợ bán đầy hoa điên điển và cá linh non.
Cá linh non không cần làm vảy, móc mật hay cắt đầu, chỉ cần ngâm với nước muối cho hết nhớt và có thể ăn cả con mà không thấy xương, thịt mềm, ngọt, béo và mau chín.
Hoa điên điển nớ thành từng chùm, màu vàng mà người ta ẩn dụ là màu của nắng phương nam và lẫn với sắc xanh của lá khi hái về rồi vẫn còn hương ngọt ngào. Cái ngọt đó nồng nàn không che dấu được thu hút biết bao nhiêu là ong mật, ong ruồi tìm đến. Cái ngọt đó lại càng day dứt lòng người khi quyện với cá linh non, con chỉ bằng ngón tay út, với vị chua của cơm mẻ với cái mùi của quế, ngò gai,..

Ai đã húp một lần món canh chua bông điên điển sẽ thấy nhớ mãi, sẽ thấy nao lòng mỗi khi mùa nước nổi về, sẽ thấy những món ăn dân dã bình thường sao mà ngon lạ, sẽ thấy hoa điên điển không chỉ làm đẹp cho một góc vùng quê mà lại còn là đặc sản cây nhà lá vườn cho nhiều món ăn lưu giữ trong ký ức của nhiều người trong đó có nhà tôi.
Ăn món này lại nhớ giọng ca của Hương Lan trong "Mùa bông điên điển" (Bông điên điển mãi còn vàng rượm để mình nói yêu anh)....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét