Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

Đau dạ dày

Cả tuần nay bị đau dạ dày hành hạ, mấy món khoái khẩu hàng ngày tự nhiên nhìn là thấy ớn lạnh. Đêm nằm ngủ như có ai đốt lửa trong lòng, ăn cũng đau mà đói lại càng đau. Giờ mới thấy cái máy nghiền xay thức ăn làm việc đêm ngày nuôi sống mình bị trục trặc bởi thói nhịn ăn ép cân, của cái thói quen thích ăn chua của mình, của cái mớ thuốc bác sĩ cho đợt rồi và của cái tinh thần sa sút (bác sĩ nói bệnh dạ dày sẽ trầm trọng hơn và song hành với cái xì chét của khổ chủ mà).
Một tuần kiêng đồ cay, nóng, kiêng luôn cữ sữa tươi , dĩ nhiên không có thức ăn như mắm, thức ăn chua,  thay vào đó là các bữa ăn đúng giờ, các gói mang mùi nhôm của thuốc phosphalugel trước mỗi bữa ăn, thức ăn mềm và chưa kể cái mùi hăng hăng của cữ nghệ trộn với mật ong sáng tối. Một tuần rồi ngủ cũng không ngon giấc với cảm giác đau và khó chịu ở giữa đêm mà thức dậy rồi thì giỗ giấc lại khó ơi là khó.
Qua một tuần bị bệnh thấy mình tự nhiên yếu hẳn đi. Tự nhiên thấy hiểu bản thân mình hơn một chút, thấy rằng hình như giàu có, có quyền lực, có đủ thứ mình ao ước vẫn trở thành con số không khi không có sức khỏe. Tự nhiên thấy cuộc sống mới tươi đẹp làm sao, mới đáng quý làm sao. Tự nhiên thấy yêu quý mỗi thành phần cơ thể của mình, nhất là cái dạ dày. Tự nhủ rằng "mày cứ yên tâm, hãy lành lặn đi rồi tao sẽ yêu quý mày hơn trước".  Tự nhiên thấy yêu quý những người thân mình hơn nữa bởi những câu trách "ăn cho lắm đồ chua vào", bởi cái nhìn lo lắng hay chỉ đơn giản là bởi câu nhắc "tới giờ uống thuốc chưa".
Có bệnh rồi mới thấy mạnh khỏe là hạnh phúc nhất. Người mạnh khỏe tự nhiên nhiều ham muốn, nhiều năng lực, và cũng nhờ vậy mà hun đúc, thôi thúc cái sức khỏe tinh thần từ đó hình như làm việc cũng hăng say hơn, ăn cũng ngon miệng, ngủ cũng ngon và thấy yêu đời, yêu người hơn. Nhưng qua một cơn bệnh mới thấy bệnh cũng có cái hay. Bệnh rồi mới thấy cần chăm chút cho bản thân hơn, mới thấy cần dẹp bớt những cái gọi là xì chét trong cuộc sống để giảm tải cho đầu óc và cho dạ dày của mình. Nhưng nói như bác sĩ Lê Hùng "Đừng cầu mong không bệnh tật vì điều đó không có thật". Đúng vậy, không ai mong muốn bị bệnh, nhưng lỡ có bệnh hãy nhìn theo hướng tích cực hơn, biết đâu sau khi bệnh tật ta lại có thể trải nghiệm cuộc sống theo một cái nhìn khác, ta lại yêu bản thân ta hơn, yêu người chăm sóc ta, và hay nhất là thấy yêu đời hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét