Từ khi nhà được quy hoạch ra mặt tiền cũng có vài cái sướng nhưng kể ra cũng có vài cái khổ. Ngoài chuyện phải nghe những tiếng nẹt pô, tiếng xe cộ, còn phải chịu tra tấn bởi các tiếng từ các quán nhậu gần nhà. Một trong đó có một thứ đêm nào cũng vọng vào nhà: tiếng hát của những người bán kẹo kéo. Nghe dần tự nhiên thành quen, lúc đầu còn khó chịu, giờ cảm thấy buồn khi thiếu. Thật ra trong nhiều người bán kẹo kéo, đa số là hát nhép, hát nhạc trẻ thì chỉ có một giọng hay, nghe ngọt ngào và giống Duy Khánh. Người bán kẹo kéo này chỉ chọn những bài ruột của cố ca sĩ - nhạc sĩ Duy Khánh, mà hầu như đêm nào cũng nghe bài "Xuân này con không về"...
Mình không phải là fan của dòng nhạc này và cũng không phải là người sành nghe nhạc nhưng mỗi tối khi nghe giọng hát này cất lên thì cảm giác thật khác, thật buồn. Tiếng hát buồn, day dứt giống như tâm sự mà cũng như đau đáu, dang dở... Có lần thắc mắc hỏi ông xã "chắc ông này hát nhép?" thì mới biết rằng cũng có nhiều người thắc mắc vậy và đã thử "thiệt 100%". Mà hình như vậy nên bán kẹo được hơn những người khác...
Giữa cái ồn ào của quán nhậu, của những tiếng "dzô", của những bài hát khác vừa sáo rỗng vừa bi tình mà giai điệu na ná như nhau thì tiếng hát của người bán kẹo kéo này nghe ngọt ngào và trữ tình. Một chiếc xe, một thùng loa, một micro và một nắm kẹo kéo.
Đam mê nghệ thuật và bát cơm. Người đứng trên sân khấu muôn ngàn ánh sáng đủ màu, có nhạc, có hoa, có người hâm mộ. Kẻ đứng bên lề quán, hát theo dĩa thu sẵn, đối mặt với cái lắc đầu, từ chối của nhiều người. Âu cũng là cái số...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét