Nhà có ba người mà mẹ và chồng đã thành một phe trong vụ ăn cay. Mỗi lần kho cá, mẹ lại tìm chút ớt bột, ớt xanh, hoặc dằm vài trái ớt chín, có khi nấu canh cũng bỏ ớt. Mẹ nói ở Huế ăn cay cũng là một khẩu vị. Cả trứng chiên cũng có ớt đỏ, món bún bò huế thì cả tô đỏ ớt bột, ớt hiểm cắt lát thả trên chén nước mắm, ớt xanh dằm với cá biển đem kho... Ăn cay không được nhiều nhưng mỗi lần dọn cơm đều phải chuẩn bị vài trái ớt như là một thói quen vì chồng nói "ăn cay ít bị cảm". Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng. Có một số món mà thiếu ớt tự nhiên mất ngon. Ví dụ như mắm ruốc xào thịt, canh chua hay mực nướng, cá nướng mà thiếu ớt thì mất ngon. Hay chỉ đơn giản trái cóc xanh, trái xoài chua mà muối hột thiếu ớt, nước mắm đường thiếu ớt thì chán ngắt. Vị cay của ớt kết hợp làm nổi bật hương vị riêng của từng thứ thực phẩm, làm món ăn trở nên ngon hơn, quyến rũ hơn.
Chắc cũng vì chìu con gái mà sau này các món của mẹ bỏ tiêu nhiều hơn bỏ ớt. Bù lại mẹ và ông xã mình đành phải dùng ớt trái. Mà cả hai đều thích cắn trực tiếp ớt trái. Nhà mình có cả mấy cây ớt chỉ thiên trồng có trái quanh năm. Ớt chỉ cần lựa trái hườm hườm, da vẫn còn xanh bóng (lúc này nghe tả lại là chưa thật cay) rửa sạch và chấm nước mắm mặn rồi đưa lên miệng cắn. Chà chà...lúc này mùi hăng hay mới xộc lên mũi. Cái mùi mà chỉ có người nghiện ớt mới nói rằng tuyệt vời, rằng khoái khẩu, rằng ngon ơi là ngon mà người không nghiền không tài nào hiểu được. Rồi mẹ chỉ con "trái này mới cay", con rể gật gù...
Người ta nói "ớt nào mà ớt chẳng cay, gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng". Mình có chứ, ghen với cái hít hà nhưng lại tỏ vẻ sảng khoái đó mà chắc mình chẳng bao giờ có dũng khí cắn thử như thế được.