Từ lúc lấy chồng, mỗi năm mình đều theo chồng về quê ba lần: hai cái Tết và giỗ ba. Mỗi lần lại có cảm giác khác nhau. Năm nay giỗ ba rơi vào ngày 30.4.
Dọc theo đường về, điện thoại anh chồng và Hia đổ dồn làm anh tài xế như cảm thấy mình có lỗi với tốc độ chạy đúng quy định của mình. Không thúc giục nhưng tài xế vẫn nhấn thêm ga và chỉ uống tạm một cốc cà phê cho tỉnh táo. Hai anh em ngồi cạnh nhau nhìn những cánh rừng chạy hun hút dọc theo đường đi. Mấy ngày gần đây, mình biết Hia mong từng ngày về gặp anh Ba để hỏi về việc cháy rừng U Minh Hạ. Giữa thời tiết hanh khô như thế này, chuyện cháy rừng làm không khí trên xe ngột ngạt hơn dù máy lạnh vẫn phả đều đều.
Xe dừng đã thấy mẹ đứng trước cửa chờ đón. Nhìn dáng mẹ cố kiễng chân lên để ôm lấy vai thằng Út Tí mà vỗ, mắt mình tự nhiên cay cay,...
Lần về này mình được Hia dẫn ra cửa biển Khánh Hội cách nhà 10 km viếng bia các nạn nhân bị thiệt mạng vì cơn bão dữ năm 97. Đó là cơn bão gây thiệt hại nghiêm trọng về người và của cho Nam bộ và các vùng biển phụ cận, đặc biệt là Cà Mau. Mình đã nghe Hia kể rất nhiều về vùng đất này. Đã hơn 12 năm trôi qua từ ngày cơn bão quét, quang cảnh giờ đây đã khác. Theo tay Hia chỉ, những nơi ngày xưa Hia từng đến tiếp xúc lấy số liệu tàn phá của cơn bão giờ là nhà, là trường học, là chợ nên không thể nào tưởng tượng được cảnh "Vợ người thuyền chài hứng mắt ra khơi gọi bão Linda, người mẹ gầy còm kéo xác con lên gọi bão Linda, từng làng hiền hòa phút chốc tang hoang vì bão Linda".. Giờ đây, ghe thuyền tấp nập, từng gánh cá biển, mực, tôm được đưa lên bờ, kẻ bán người mua nhộn nhịp cả một góc chợ.
Tối nằm trong mùng nghe các anh chồng và Hia ca vọng cổ. Tiếng Hia thì nghe quen rùi nhưng cứ về quê thì lại nghe là lạ, chắc vì có chút men nên nghe "phiêu" hơn. Chị dâu chồng tay thoăn thoắt châm thêm mồi nhậu, thỉnh thoảng lại bật cười "chút thế nào cũng có một màn đội nón bảo hiểm khiêu vũ". Út nằm trên võng nói với ra "Hia Đời chưa ca Tình anh bán chiếu là chưa xỉn mà..."
Sáng thức dậy không biết vì cái se se lạnh của cơn gió sáng hay vì tiếng chim ríu rít trên nhánh mận trước cửa phòng. Bước ra cửa hít một hơi không khí trong lành của vườn cây mẹ còn ướt đẫm hơi sương,mùi nhang trầm, mùi khói bếp ... thấy lòng yên bình lạ. Lại ước gì có thêm vài ngày nghỉ nữa.
Chiếc xe 7 chỗ dừng như không còn chỗ nhét, nào là mực, tôm, mắm, bánh tét,... Mẹ nói rau, cây trái vườn nhà không có thuốc sâu, không bỏ phân, mà xe chở chứ tụi bây có làm gì đâu mà ngại. Chị Năm còn hỏi có còn chỗ nào không cho thêm một bao gạo Tài Nguyên. Lên xe rùi mẹ còn tiếc là chưa nhét cho được mấy cây chổi nhà bó…Hai anh em chỉ còn biết nhìn nhau cười.
Có gì phân biệt "quê chồng", "quê vợ" đâu. Về đây có cảm giác như đã gắn bó từ lâu lắm rồi. Người nhà quê tình cảm ấm áp, về đây được thưởng thức tay nghề của các bà chị chồng, lại còn khệ nệ một giỏ quà đặc sản... Thật là thích. Hia ơi, em không coi Cà Mau là quê chồng, là quê của hai đứa mình nhé Hia!...
30.04.2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét