Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

"Rồi tất cả sẽ bình thường thôi!"

Rồi tất cả sẽ bình thường thôi,
Trời sẽ sáng dù đêm dài dông tố.
Có ai mà không một lần đau khổ,
Nếu muộn phiền, em hãy khóc cho vơi…

Rồi tất cả sẽ bình thường thôi,
Nín đi em - má hồng đã thấm ướt.
Đời dài lắm hãy cùng nhau bước,
Có hoa hồng nào trải suốt đâu em...

Rồi tất cả sẽ bình thường thôi,
Cũng như trăng tròn rồi lại khuyết.
Em đừng đếm đong điều hơn, điều thiệt,
Học quên buồn, học nghĩ đến niềm vui...

Em sẽ thấy muộn phiền rồi sẽ qua đi,
Đau khổ - không bao giờ là mãi mãi.
Em sẽ nghe hoa và lá hát,
Mặt trời vàng - em hãy ngắm cùng anh…

Ừ, rồi tất cả sẽ bình thường thôi!

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

Bạn đời

Trên thế giới có cả tỷ người có thể yêu hoặc không yêu nhau và đi đến hôn nhân. Bao nhiêu người trong số đó thực sự nắm tay nhau đi hết con đường đời và thực sự trở thành bạn đời của nhau khi mọi thứ hoàn mỹ xung quanh như tiền bạc, nhan sắc thậm chí cả sức khỏe lần lượt hoặc bất ngờ ra đi. 
Tình yêu thì chỉ có một mà những cái tương tự tình yêu thì lại có rất nhiều. Và cuộc sống hôn nhân không chỉ có tình yêu mà nó còn ở nhiều mặt khác như sở thích cá nhân, mối quan hệ hai bên gia đình, công việc, con cái....Làm thế nào để dung hòa cái tôi của cá nhân với người bên cạnh. Làm thế nào để lúc nào cũng có thể chân tình, cởi mở. Làm thế nào để có thể chia sẻ những gì sâu thẳm nhất từ trái tim từ hạnh phúc đến nỗi muộn phiền. Làm thế nào để thấu hiểu và thông cảm với những khó khăn của nhau, để tạo dựng niềm vui và hạnh phúc cho người kia?....Thật là khó.
Khi chợt nhận ra rằng không việc gì xảy ra giữa hai người là không có ý nghĩa; Khi thấy rằng mình làm hết sức chỉ để đổi lại niềm hạnh phúc cho người ấy; Khi cảm nhận rằng mình được yêu và đang yêu người bạn đời của mình, đó là khi mình biết rằng có được một người bạn đời như có một báu vật. Nhưng... đôi khi lại có được báu vật đó đồng nghĩa bạn phải chấp nhận gánh nặng của trách nhiệm, bổn phận, gánh nặng của việc phải tự hoàn thiện mỗi ngày, của việc làm mới bản thân. Thật không dễ.

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011

Viết cho tôi

Cuộc sống ẩn chứa nhiều điều bất ngờ nhưng không phải điều bất ngờ nào cũng thú vị và ngọt ngào. Đối diện với nó thật sự là rất khó và càng khó hơn để đương đầu và chấp nhận nó. Dẫu biết rằng sự vật, hiện tượng nào cũng có hai mặt đối lập âm - dương, tốt - xấu, vui - buồn, rủi - may,...... nhưng tại sao thời gian này thường chỉ có một mặt xuất hiện làm cho ta nhói đau khi nghĩ về nó.
Dạo này ít nói, ít cười. Những sở thích hàng ngày bị bỏ xó. Nhạc của Lê Cát, Phim bộ TVB, thử món mới đều thấy vô vị. Nhủ thầm rồi tất cả sẽ bình thường thôi mà sao thật khó...
Vẫn biết rằng các mục tiêu của cuộc đời như những bánh xe trong một chiếc xe. Nếu cần thiết phải bỏ một mục tiêu hãy chấp nhận quên nó thật nhẹ nhàng. Chấp nhận quên, chấp nhận thay đổi một mục tiêu của đời mình để cho chiếc xe có thể chuyển động đồng bộ về một hướng dễ dàng. Nói thì dễ....